Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

Điều kỳ diệu trong cuộc sống !

Trong chúng ta ai cũng từng có những giấc mơ của riêng mình, khi còn bé chúng ta ước mơ được trở thành siêu nhân, anh hùng, hay bác sỹ, kỹ sư… hay khi lớn lên một chút chúng ta có ước mơ được đi du học, khi lớn lên chút nữa chúng ta có ước mơ được giàu có, thành công… Trong sâu thẳm chúng ta luôn có những ước mơ, những mong muốn của riêng mình, nhưng thật tiếc chẳng mấy ai dám theo đuổi giấc mơ của mình. Tại sao lại vậy?
Khi còn bé chúng ta ước mơ làm siêu nhân, chúng ta ngay lập tức đòi bố mẹ mua đồ chơi siêu nhân, mua đĩa siêu nhân. Bạn đã bao giờ chứng kiến cảnh một đứa bé đứng trước màn hình tivi chiếu những bộ phim siêu nhân và chân tay múa may theo, lúc đó tôi chắc một điều rằng trong đầu óc chúng đang tưởng tượng ra một ngày nào đó chúng sẽ mặc những bộ quần áo siêu nhân kia chiến đấu bảo vệ thế giới. Hay những đứa trẻ ước mơ làm bác sĩ, bạn sẽ thấy suốt ngày chúng quấn lấy bộ đồ chơi bác sĩ, và chắc chắn rằng trong đầu óc chúng cũng đang tưởng tượng ra cảnh mình làm bác sĩ sau này. Trẻ con dám theo đuổi ước mơ của mình, bởi vì trong đầu chúng chỉ tồn tại duy nhất một điều, những giấc mơ. Hãy học tập điều này.
Khi lớn lên, chúng ta đối mặt với nhiều chuyện, trải qua nhiều thứ, những giấc mơ của chúng ta gặp quá nhiều sự phản đối, quá nhiều những khó khăn, chúng ta dần lãng quên đi những giấc mơ của mình. Bạn tôi ơi, cuộc sống vốn nó đã có những khó khăn, chúng ta hãy học cách chấp nhận và vượt qua nó, có một câu nói rất hay ngụ ý về điều này“chúng ta không ai có thể sống sót để đi qua cuộc sống”. Nhưng đừng lo lắng, hãy vững bước tiến về phía trước, những khó khăn đó không là gì so với tiềm năng thực sự của bạn đâu. Hãy suy nghĩ mà xem, ngay từ khi chưa thành hình người, bạn đã phải vượt qua một khó khăn mà hơn 200 triệu “người” không thể vượt qua được, 200 triệu “người” đã chết vì khó khăn đó, chỉ mình bạn còn sống, vậy những khó khăn sau này của cuộc sống có là gì với bạn?
Tôi nhớ trong bộ phim Bruce – Đấng Toàn Năng, Bruce người luôn luôn nghĩ mình là nạn nhân của thượng đế vì những “xui xẻo” trong cuộc sống của anh. Thế rồi Thượng Đế xuất hiện và ban cho Bruce quyền năng tối cao. Vậy mà ngay cả khi có tất cả những quyền năng đó, cuộc sống của Bruce còn nhiều vấn đề rắc rối hơn. Vô cùng chán nản, Bruce quyết định trả lại tất cả những quyền năng tối cao đó cho Thượng Đế. Và chỉ đến khi đó, Thượng Đế mới nói với Bruce rằng “con muốn thấy điều kỳ diệu trong cuộc sống của mình, hãy trở thành điều kỳ diệu đó”.



Điều cuối cùng tôi muốn nhắn nhủ với các bạn:
Khi người khác nói bạn không thể, không phải là bạn không thể, mà chính họ mới là người không thể.
Khó khăn là một phần tất yếu của cuộc sống, nhưng đừng run sợ trước nó, khó khăn chỉ có một ý nghĩa duy nhất là làm cho thành công sau này của chúng ta thêm rực rỡ hơn mà thôi.
Đã có hơn 200 triệu “người” chết để một mình bạn được sống, vậy hãy sống sao cho xứng đáng.
Hãy học tập những đứa bé, nếu bạn có những giấc mơ, hãy để những giấc mơ đó thường trực trong đầu bạn, để nó thành ám ảnh của chúng ta, không sớm thì muộn bằng một cách nào đó chúng ta sẽ đạt được nó.
Nếu bạn có một giấc mơ, có một mục tiêu, có một con đường, thì việc còn lại chỉ là vững bước trên con đường đó.

Chặng đường vạn dặm bắt đầu từ bước chân đầu tiên, hãy quay trở lại với những giấc mơ đã bị lãng quên đâu đó bên trong bạn, vạch ra con đường đi đến đó, bước những bước đầu tiên vững trãi, và đừng bao giờ quên rằng, bạn sinh ra là một điều kỳ diệu, đừng chết đi như một kẻ tầm thường. Chúc bạn thành công!

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

Nguyễn Doãn Sáng là ai ?

Chào bạn ! không biết điều kỳ diệu nào đã mang Bạn đến đây, Bạn đang đọc những dòng chữ này điều đó làm tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và biết ơn bạn!
Tôi là Nguyễn Doãn Sáng , tôi sinh ra và lớn lên ở vùng miền núi phía tây Nghệ An, nơi đó là cảnh núi sông hùng vĩ, cuộc sống nơi đây cũng gắn liền với đồng ruộng nương ngô. Tôi lớn lên từ đó, một tuổi thơ dữ dội trôi qua một cách chóng vánh để rồi khi trưởng thành ký ức về tuổi thơ cứ mơ màng không rõ nét.

Quê hương

Từ lúc còn nhỏ tôi đã sớm hiểu được cuộc sống nghèo đói nó như thế nào, hiểu được cái cảm giác người ta nhìn mình bằng 1/4 con mắt nó ra sao, chính những ngày tháng cơ cực đó đã thôi thúc tôi không ngừng nói với bản thân mình rằng sau này lớn lên nhất định phải trở thành một người thành đạt, để không bao giờ có hai từ nghèo đói dán lên số phận của mình và người thân.
 Giờ đây ngay giữa thành phố mang tên Bác, tôi và những người anh em đã có con đường đi riêng cho bản thân mình, chúng tôi chỉ có một ước mong duy nhất là góp sức mình vào sự phồn vinh của đất nước, tạo ra những sản phẩm có giá trị từ bàn tay của người con Việt Nam nhỏ bé này.


Giấc mơ lớn nhất cuộc đời tôi đó là thực hiện giấc mơ của bạn!

Và hiện tại chúng tôi đang kinh doanh bên lĩnh vực " Thiết kế - In ấn - Quảng Cáo "
Chuyên sản xuất nhãn mác : Đồng - Nhôm - Inox - Hợp kim mạ vàng(Alumium)
                                              Thiết kế - Thi công - Bảng hiệu - Hộp đèn - Chữ nổi..
Với những gì mình làm được chúng tôi cảm thấy tự hào và vui sướng khi đã góp một phần sức lực của mình vào thành công của người khác! và điều tuyệt vời hơn nữa khi nhận được ý kiến phản hồi của bạn, với mong muốn hợp tác giao lưu.
Hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào bạn muốn theo số 093.888.9252
hoặc gửi một bức thư cho chúng tôi theo địa chỉ : songgiangsht@gmail.com 
Chúc bạn hạnh phúc và thành đạt trong cuộc sông..!
 Tôi yêu bạn !
Nguyễn Doãn Sáng !


Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015

Quê em - những điều bình dị !

Khi ta ở là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn
 Đó là 2 câu thơ trích trong bài thơ " Tiếng hát con tàu" của Chế Lan Viên, hôm nay sao nghe nó hay đến lạ thường, nó thấm đến lạ thường, thấm đến từng mạch máu của người con xa xứ.
Giữa lòng thành phố, trên cây cầu bắc ngang con sông Sài gòn, nó đứng thẩn thơ, mắt xa xăm vương nỗi buồn nó chẳng để ý dòng xe nườm nượp vội vã chạy ngang qua sau lưng và dòng xe đó cũng chẳng ai để ý nó đang đứng đó làm cái gì, bởi Sài gòn là thế, nó bận rộn đến mức đôi lúc ta không biết mình đang đi tìm cái gì nữa.

Sài gòn chênh vênh
Rồi Nó chợt mỉm cười. Ôi sài gòn khác quê mình nhiều quá, cái gì cũng khác.nói về tất cả mọi thứ chắc nó phải cách xa quê mình cả triệu năm ánh sáng ấy chứ.Nhưng quê hương vẫn có những nét riêng mà đố ai tìm được giữa cái thành phố hoa lệ này. Ở đây chỉ cần bạn ra khỏi nhà hay rời khỏi chỗ làm chỉ 10m thôi nhìn sang trái, nhìn sang phải là bạn thấy chẳng hề quen ai, cho dù bạn nè ở đây bạn bè của bạn có nhiều cỡ nào đi chăng nữa, còn ở quê, cho dù bạn chạy cả chục cây số vẫn cứ gặp người quen và chào hỏi " ê đi mô đó ".đôi khi chỉ kịp đáp lại bẳng 1 nụ cười thân thiện trên môi rồi chạy tiếp. ở quê nó hay ở chỗ đó, tình cảm con người nó gần gũi hơn, cuộc sống cũng mưu sinh nhưng nó chân thành và đằm thắm.
Ở quê đi uống cafe cũng thật hấp dẫn, nó giống 1 bữa tiệc hơn là cafe đàm đạo, nhất là trúng dịp lễ tết. quán cafe thường kem theo là karaoki nên nó ồn đến mức đau đầu, chỉ có mấy anh nhậu phê phê vô đó thì hợp, vì ai cũng nói to( sợ người khác không nghe ). Ở quê đi uống cafe ,oh, vào quán bạn nhìn thấy bàn nào cũng là người quen, người nhà mình hết, uống cafe giống như đi dự tiệc vậy đó, ngồi bàn này xíu chạy qua bàn kia xíu nói chuyện vì ai cũng quen,nếu bạn lâu ngày về thì mệt hơn nữa, bắt tay bắt chân liên tục.
Ở quê chẳng bao giờ sợ lạc đường như ở cái Sài gòn chằng chịt này, vì chỉ có duy nhất 1 con đường nhựa nối từ đầu nguồn dòng sông Giăng chạy tuốt ra trung tâm thị trấn, cho nên ai hỏi đi 32 - trại 6 đi đường nào chỉ cẩn nói chạy thẳng con đường nhựa này đừng rẽ vào đâu cả là tới, nó tiện là ở chỗ đó.

Ở quê ban đêm nó đẹp mê hồn nếu bạn là người yêu bóng tối, yêu cả tiếng ếch nhái kêu, tiếng kêu nó râm ran như tiếng ve báo mùa phượng nở vậy.nếu đi bộ ban đêm ra khỏi nhà thì cái không quên đầu tiên đó là đèn pin, lỡ ra cổng và bước không may dẫm phải bánh kẹo thì coi như xong,
Ở quê nó vậy nhưng vui lắm. từ trẻ trâu, thanh niên đến trung niên thường tập trung ở ngã 3, ngã tư nào đó chỉ để nói chuyện, không ai rủ ai nhưng cứ buổi đó ra đó là gặp, nó lạ vậy đó, nói đủ cái thứ chuyện đên trời dưới đất, điếu thuốc lào thi nhau hút từng hồi tróc tróc cho vui.Ở quê nếu bạn chạy xe ngang qua gặp 1 đám như vậy lỡ mà nghe ai hu ai hú gì thì tốt hơn cứ im lặng mà đi, đừng mần dại hú lại là mệt đó. nó kéo 5 kéo 7 nó riệt cho bằng được, chẳng cần hỏi lý do sao mày hú lại, rồi hỏi sao đời quá đen, Ở quê nếu thanh niên hiền lành thường chạy xe như dân cơ quan, luôn đều ga rà phanh sợ làm phật lòng mấy ảnh ngồi hút thuốc bên đường, ở sài gòn thì chỉ sợ bác cảnh thì mới chạy kiểu đó thôi bằng không đường mình mình đi, xe mình mình vặn.
Ở quê đi đám cưới cũng vui lắm, khách mời chủ yếu là chòm xóm láng ghiềng, láng ghiềng là mời đến tận mấy cây số vì ai cũng quan hệ rộng.không như ở đây làng xóm chẳng thấy ai mà thay vào đó là bạn bè đồng nghiệp.
Ai cũng có quê hương, là nơi tuổi thơ ta lớn lên  từ tiếng ầu ơ của mẹ, là con đường làng quanh co là cánh cò,là đàn trâu về mỗi chiều chập tối,là bếp nhà ai ngun ngút khói một góc đồi, là tiếng chó sủa, tiếng con gà gáy lúc ban mai.là cánh đồng lúa óng vàng bát ngát, Ôi quê hương,sao nhớ quá , nhớ tuổi thơ trôi qua không ký ức, chẳng kịp hồn nhiên nay đã hóa thăng trầm...!
                                                                                               Sài Gòn ngày 23/5/2015
                                                                                                        Doãn Sáng