Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016

Lịch tết Đẹp Độc Lạ sản xuất bằng hợp kim mạ vàng

Chào bạn !
 Một mùa tết lại sắp ùa về, những con đường đã nao nao chào đón mùa xuân mới, Chắc hẳn ai ai trong chúng ta cũng đã có những dự định, nhưng mong chờ riêng của mình cho mùa tết đến. Hòa chung không khí đó, công ty chúng tôi vừa sản xuất ra những bộ lịch treo tượng độc nhất vô nhị vừa đẹp độc lạ lại mang tính sang trọng đẳng cấp riêng cho những ai sở hữu.
Mang lại sự sang trọng cho ngôi nhà của bạn

 Hãy để chúng tôi mang đến ngôi nhà bạn không khí của sự ấm cúng thịnh vượng của ngày tết gia truyền, mang đến sum vầy an lành của ngày tết đoàn viên..

Tiền bạc đầy nhà dư no ấm

An vui tự tại dạ thong dong
 Sản phẩm lịch treo tường đẳng cấp được sản xuất theo công nghệ ăn mòn kim loại, hợp kim mạ vàng
Gia đình thịnh, tử tôn hưng
 
Với những bộ lịch đẹp và sang trong như thế này, hiện tại công ty chúng tôi chỉ bán với giá rất ưu đãi là 590 000 VNĐ
Quý khách hàng đặt mua lịch vui lòng click tại đây: https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLScmY-vyVRwkKI0lvHku6NUEvy2YbyffzAXWGJFhWYHaPrCQdg/viewform?c=0&w=1
                                                               Xin chân thành cám ơn và sẵn sàng phục vụ quí khách !!





Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2015

Giấy chứng nhận " Con Người "

Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi đi làm thuê.
– Soát vé
Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra. Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc :
– Ðây là vé trẻ em.
Người đàn ông đứng tuổi đỏ bừng mặt, nhỏ nhẹ đáp :
– Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao ?
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi :
– Anh là người tàn tật ?
– Vâng, tôi là người tàn tật.
– Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
 Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp :
– Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em.
 Cô soát vé cười gằn :
– Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật ?
Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên
– Anh chỉ còn một nửa bàn chân.
Cô soát vé liếc nhìn, bảo :
– Tôi cần xem chứng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật !
 Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích :
– Tôi không có tờ khai gia đình của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra tai nạn ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…
Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình. Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật… Trưởng tàu cũng hỏi :
– Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu ?
Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình .
 Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói:
– Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.
Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có hơn 50 ngàn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc :
– Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.
Trưởng tàu nói kiên quyết :
– Không được.
Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu :
– Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ. Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý :
– Cũng được.
Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi :
– Anh có phải đàn ông không ?
Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại :
– Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không ?
– Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không ?
– Ðương nhiên tôi là đàn ông !
– Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông ?
Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem ?
Mọi người chung quanh cười rộ lên. Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói :
– Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả ?
Ðồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói :
– Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.
Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao. Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành :
– Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.
Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng :
– Cô hoàn toàn không phải người ! Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé :
– Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì ?

Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
– Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…
Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa. Chỉ có một người không cười. Ðó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn trân trân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.
Sống ở trên đời cần phải có một tấm lòng đó là lòng YÊU THƯƠNG, lòng HIỂU BIẾT, và LÒNG VỊ THA. Đó là sự chứng nhận cho chữ “người” của mỗi con người.
– Sưu tầm--

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

Điều kỳ diệu trong cuộc sống !

Trong chúng ta ai cũng từng có những giấc mơ của riêng mình, khi còn bé chúng ta ước mơ được trở thành siêu nhân, anh hùng, hay bác sỹ, kỹ sư… hay khi lớn lên một chút chúng ta có ước mơ được đi du học, khi lớn lên chút nữa chúng ta có ước mơ được giàu có, thành công… Trong sâu thẳm chúng ta luôn có những ước mơ, những mong muốn của riêng mình, nhưng thật tiếc chẳng mấy ai dám theo đuổi giấc mơ của mình. Tại sao lại vậy?
Khi còn bé chúng ta ước mơ làm siêu nhân, chúng ta ngay lập tức đòi bố mẹ mua đồ chơi siêu nhân, mua đĩa siêu nhân. Bạn đã bao giờ chứng kiến cảnh một đứa bé đứng trước màn hình tivi chiếu những bộ phim siêu nhân và chân tay múa may theo, lúc đó tôi chắc một điều rằng trong đầu óc chúng đang tưởng tượng ra một ngày nào đó chúng sẽ mặc những bộ quần áo siêu nhân kia chiến đấu bảo vệ thế giới. Hay những đứa trẻ ước mơ làm bác sĩ, bạn sẽ thấy suốt ngày chúng quấn lấy bộ đồ chơi bác sĩ, và chắc chắn rằng trong đầu óc chúng cũng đang tưởng tượng ra cảnh mình làm bác sĩ sau này. Trẻ con dám theo đuổi ước mơ của mình, bởi vì trong đầu chúng chỉ tồn tại duy nhất một điều, những giấc mơ. Hãy học tập điều này.
Khi lớn lên, chúng ta đối mặt với nhiều chuyện, trải qua nhiều thứ, những giấc mơ của chúng ta gặp quá nhiều sự phản đối, quá nhiều những khó khăn, chúng ta dần lãng quên đi những giấc mơ của mình. Bạn tôi ơi, cuộc sống vốn nó đã có những khó khăn, chúng ta hãy học cách chấp nhận và vượt qua nó, có một câu nói rất hay ngụ ý về điều này“chúng ta không ai có thể sống sót để đi qua cuộc sống”. Nhưng đừng lo lắng, hãy vững bước tiến về phía trước, những khó khăn đó không là gì so với tiềm năng thực sự của bạn đâu. Hãy suy nghĩ mà xem, ngay từ khi chưa thành hình người, bạn đã phải vượt qua một khó khăn mà hơn 200 triệu “người” không thể vượt qua được, 200 triệu “người” đã chết vì khó khăn đó, chỉ mình bạn còn sống, vậy những khó khăn sau này của cuộc sống có là gì với bạn?
Tôi nhớ trong bộ phim Bruce – Đấng Toàn Năng, Bruce người luôn luôn nghĩ mình là nạn nhân của thượng đế vì những “xui xẻo” trong cuộc sống của anh. Thế rồi Thượng Đế xuất hiện và ban cho Bruce quyền năng tối cao. Vậy mà ngay cả khi có tất cả những quyền năng đó, cuộc sống của Bruce còn nhiều vấn đề rắc rối hơn. Vô cùng chán nản, Bruce quyết định trả lại tất cả những quyền năng tối cao đó cho Thượng Đế. Và chỉ đến khi đó, Thượng Đế mới nói với Bruce rằng “con muốn thấy điều kỳ diệu trong cuộc sống của mình, hãy trở thành điều kỳ diệu đó”.



Điều cuối cùng tôi muốn nhắn nhủ với các bạn:
Khi người khác nói bạn không thể, không phải là bạn không thể, mà chính họ mới là người không thể.
Khó khăn là một phần tất yếu của cuộc sống, nhưng đừng run sợ trước nó, khó khăn chỉ có một ý nghĩa duy nhất là làm cho thành công sau này của chúng ta thêm rực rỡ hơn mà thôi.
Đã có hơn 200 triệu “người” chết để một mình bạn được sống, vậy hãy sống sao cho xứng đáng.
Hãy học tập những đứa bé, nếu bạn có những giấc mơ, hãy để những giấc mơ đó thường trực trong đầu bạn, để nó thành ám ảnh của chúng ta, không sớm thì muộn bằng một cách nào đó chúng ta sẽ đạt được nó.
Nếu bạn có một giấc mơ, có một mục tiêu, có một con đường, thì việc còn lại chỉ là vững bước trên con đường đó.

Chặng đường vạn dặm bắt đầu từ bước chân đầu tiên, hãy quay trở lại với những giấc mơ đã bị lãng quên đâu đó bên trong bạn, vạch ra con đường đi đến đó, bước những bước đầu tiên vững trãi, và đừng bao giờ quên rằng, bạn sinh ra là một điều kỳ diệu, đừng chết đi như một kẻ tầm thường. Chúc bạn thành công!

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

Nguyễn Doãn Sáng là ai ?

Chào bạn ! không biết điều kỳ diệu nào đã mang Bạn đến đây, Bạn đang đọc những dòng chữ này điều đó làm tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và biết ơn bạn!
Tôi là Nguyễn Doãn Sáng , tôi sinh ra và lớn lên ở vùng miền núi phía tây Nghệ An, nơi đó là cảnh núi sông hùng vĩ, cuộc sống nơi đây cũng gắn liền với đồng ruộng nương ngô. Tôi lớn lên từ đó, một tuổi thơ dữ dội trôi qua một cách chóng vánh để rồi khi trưởng thành ký ức về tuổi thơ cứ mơ màng không rõ nét.

Quê hương

Từ lúc còn nhỏ tôi đã sớm hiểu được cuộc sống nghèo đói nó như thế nào, hiểu được cái cảm giác người ta nhìn mình bằng 1/4 con mắt nó ra sao, chính những ngày tháng cơ cực đó đã thôi thúc tôi không ngừng nói với bản thân mình rằng sau này lớn lên nhất định phải trở thành một người thành đạt, để không bao giờ có hai từ nghèo đói dán lên số phận của mình và người thân.
 Giờ đây ngay giữa thành phố mang tên Bác, tôi và những người anh em đã có con đường đi riêng cho bản thân mình, chúng tôi chỉ có một ước mong duy nhất là góp sức mình vào sự phồn vinh của đất nước, tạo ra những sản phẩm có giá trị từ bàn tay của người con Việt Nam nhỏ bé này.


Giấc mơ lớn nhất cuộc đời tôi đó là thực hiện giấc mơ của bạn!

Và hiện tại chúng tôi đang kinh doanh bên lĩnh vực " Thiết kế - In ấn - Quảng Cáo "
Chuyên sản xuất nhãn mác : Đồng - Nhôm - Inox - Hợp kim mạ vàng(Alumium)
                                              Thiết kế - Thi công - Bảng hiệu - Hộp đèn - Chữ nổi..
Với những gì mình làm được chúng tôi cảm thấy tự hào và vui sướng khi đã góp một phần sức lực của mình vào thành công của người khác! và điều tuyệt vời hơn nữa khi nhận được ý kiến phản hồi của bạn, với mong muốn hợp tác giao lưu.
Hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào bạn muốn theo số 093.888.9252
hoặc gửi một bức thư cho chúng tôi theo địa chỉ : songgiangsht@gmail.com 
Chúc bạn hạnh phúc và thành đạt trong cuộc sông..!
 Tôi yêu bạn !
Nguyễn Doãn Sáng !


Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015

Quê em - những điều bình dị !

Khi ta ở là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn
 Đó là 2 câu thơ trích trong bài thơ " Tiếng hát con tàu" của Chế Lan Viên, hôm nay sao nghe nó hay đến lạ thường, nó thấm đến lạ thường, thấm đến từng mạch máu của người con xa xứ.
Giữa lòng thành phố, trên cây cầu bắc ngang con sông Sài gòn, nó đứng thẩn thơ, mắt xa xăm vương nỗi buồn nó chẳng để ý dòng xe nườm nượp vội vã chạy ngang qua sau lưng và dòng xe đó cũng chẳng ai để ý nó đang đứng đó làm cái gì, bởi Sài gòn là thế, nó bận rộn đến mức đôi lúc ta không biết mình đang đi tìm cái gì nữa.

Sài gòn chênh vênh
Rồi Nó chợt mỉm cười. Ôi sài gòn khác quê mình nhiều quá, cái gì cũng khác.nói về tất cả mọi thứ chắc nó phải cách xa quê mình cả triệu năm ánh sáng ấy chứ.Nhưng quê hương vẫn có những nét riêng mà đố ai tìm được giữa cái thành phố hoa lệ này. Ở đây chỉ cần bạn ra khỏi nhà hay rời khỏi chỗ làm chỉ 10m thôi nhìn sang trái, nhìn sang phải là bạn thấy chẳng hề quen ai, cho dù bạn nè ở đây bạn bè của bạn có nhiều cỡ nào đi chăng nữa, còn ở quê, cho dù bạn chạy cả chục cây số vẫn cứ gặp người quen và chào hỏi " ê đi mô đó ".đôi khi chỉ kịp đáp lại bẳng 1 nụ cười thân thiện trên môi rồi chạy tiếp. ở quê nó hay ở chỗ đó, tình cảm con người nó gần gũi hơn, cuộc sống cũng mưu sinh nhưng nó chân thành và đằm thắm.
Ở quê đi uống cafe cũng thật hấp dẫn, nó giống 1 bữa tiệc hơn là cafe đàm đạo, nhất là trúng dịp lễ tết. quán cafe thường kem theo là karaoki nên nó ồn đến mức đau đầu, chỉ có mấy anh nhậu phê phê vô đó thì hợp, vì ai cũng nói to( sợ người khác không nghe ). Ở quê đi uống cafe ,oh, vào quán bạn nhìn thấy bàn nào cũng là người quen, người nhà mình hết, uống cafe giống như đi dự tiệc vậy đó, ngồi bàn này xíu chạy qua bàn kia xíu nói chuyện vì ai cũng quen,nếu bạn lâu ngày về thì mệt hơn nữa, bắt tay bắt chân liên tục.
Ở quê chẳng bao giờ sợ lạc đường như ở cái Sài gòn chằng chịt này, vì chỉ có duy nhất 1 con đường nhựa nối từ đầu nguồn dòng sông Giăng chạy tuốt ra trung tâm thị trấn, cho nên ai hỏi đi 32 - trại 6 đi đường nào chỉ cẩn nói chạy thẳng con đường nhựa này đừng rẽ vào đâu cả là tới, nó tiện là ở chỗ đó.

Ở quê ban đêm nó đẹp mê hồn nếu bạn là người yêu bóng tối, yêu cả tiếng ếch nhái kêu, tiếng kêu nó râm ran như tiếng ve báo mùa phượng nở vậy.nếu đi bộ ban đêm ra khỏi nhà thì cái không quên đầu tiên đó là đèn pin, lỡ ra cổng và bước không may dẫm phải bánh kẹo thì coi như xong,
Ở quê nó vậy nhưng vui lắm. từ trẻ trâu, thanh niên đến trung niên thường tập trung ở ngã 3, ngã tư nào đó chỉ để nói chuyện, không ai rủ ai nhưng cứ buổi đó ra đó là gặp, nó lạ vậy đó, nói đủ cái thứ chuyện đên trời dưới đất, điếu thuốc lào thi nhau hút từng hồi tróc tróc cho vui.Ở quê nếu bạn chạy xe ngang qua gặp 1 đám như vậy lỡ mà nghe ai hu ai hú gì thì tốt hơn cứ im lặng mà đi, đừng mần dại hú lại là mệt đó. nó kéo 5 kéo 7 nó riệt cho bằng được, chẳng cần hỏi lý do sao mày hú lại, rồi hỏi sao đời quá đen, Ở quê nếu thanh niên hiền lành thường chạy xe như dân cơ quan, luôn đều ga rà phanh sợ làm phật lòng mấy ảnh ngồi hút thuốc bên đường, ở sài gòn thì chỉ sợ bác cảnh thì mới chạy kiểu đó thôi bằng không đường mình mình đi, xe mình mình vặn.
Ở quê đi đám cưới cũng vui lắm, khách mời chủ yếu là chòm xóm láng ghiềng, láng ghiềng là mời đến tận mấy cây số vì ai cũng quan hệ rộng.không như ở đây làng xóm chẳng thấy ai mà thay vào đó là bạn bè đồng nghiệp.
Ai cũng có quê hương, là nơi tuổi thơ ta lớn lên  từ tiếng ầu ơ của mẹ, là con đường làng quanh co là cánh cò,là đàn trâu về mỗi chiều chập tối,là bếp nhà ai ngun ngút khói một góc đồi, là tiếng chó sủa, tiếng con gà gáy lúc ban mai.là cánh đồng lúa óng vàng bát ngát, Ôi quê hương,sao nhớ quá , nhớ tuổi thơ trôi qua không ký ức, chẳng kịp hồn nhiên nay đã hóa thăng trầm...!
                                                                                               Sài Gòn ngày 23/5/2015
                                                                                                        Doãn Sáng

Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2015

Các bạn trẻ học theo điều này nhé _ Thả đâu cũng không chết

“Hãy ngồi xuống, tự vẽ ra một cuộc sống cá nhân thông minh nhất. Giả sử thu nhập hàng tháng của bạn là 6 triệu đồng, hãy chia làm 6 phần
1. Ở: nếu ở trọ, hãy tìm nhà trọ ở xa nhất mà có thể kết nối với chỗ làm bằng phương tiện công cộng. Ví dụ ở tp HCM, nên ở Suối Tiên/An Sương chẳng hạn, có hàng chục chuyến xe buýt vô chợ Bến Thành (sau này theo Metro số 1,2). Lúc ngồi trên xe buýt cũng là lúc quan sát xã hội từ trên cao, người đi xe máy xe hơi đều thấp hơn bạn. Không nên vật lộn với việc tự lái xe. 30 phút lái xe là 30 phút bạn lãng phí cho sự căng thẳng, nguy cơ tai nạn, hít khói bụi làm giảm tuổi thọ. Đi bộ từ trạm xe buýt đến nơi cần đến giúp tim bạn khỏe mạnh. Nếu đi xe buýt mất 1h30 và tự lái xe mất 30 phút, hãy chọn đi xe buýt. Đám đông chỉ đi xe cá nhân, mình ngược lại với đám đông, đã sao? Tại sao bạn muốn nhảy vô 5% người giàu có mà không từ bỏ được tư duy của 95% còn lại? Có việc nhỏ vậy mà bạn không dám thoát ra, thì việc lớn làm gì được? Sự sáng tạo mới đem lại cho bạn của cải và sự thú vị. Mà sự sáng tạo chỉ có khi đầu óc thảnh thơi. Sẵn sàng bỏ 2-3h mỗi ngày từ trên cao để quan sát, nghĩ lớn, ước mơ lớn. Không ai đánh thuế ước mơ. Đừng tư duy “1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh” cho nhỏ hẹp cuộc đời. Tại sao không thể sở hữu các tòa cao ốc, các chung cư, các trung tâm thương mại, các nhà máy xí nghiệp, máy bay, du thuyền? Không cần chia sẻ điều này với ai, mắc công họ nói mình khùng. Vì con cò không hiểu được đại bàng suy nghĩ gì đâu. Lim kể, lúc ảnh làm phụ bếp, đang rửa thớt thì buộc miệng nói sau này mở chuỗi nhà hàng 30 cái toàn Đông Nam Á, ông bếp trưởng chửi big illusion, đòi tạt sốt cà chua vô mặt. Giờ Lim có 100 cái nhà hàng còn ông đầu bếp kia tới gặp Lim nộp đơn xin việc
.
2. Ăn: Hãy dậy thật sớm, nấu cơm, xôi, mì. Nấu thêm để mang theo ăn trưa hoặc ăn ổ bánh mì, dĩa cơm bình dân nơi gần nhất. Mình nên ăn chay rau củ quả ở mức hấp/luộc, sẽ không có gì cả đâu nếu vài ngày trong tuần bạn không ăn thịt. Người ăn chay vẫn thông minh đẹp đẽ như thường. 90% kỹ sư IT người Ấn Độ ở Silicon Valley ăn chay. Mình ăn chay không phải vì tôn giáo mà vì sức khỏe. Thỉnh thoảng vẫn cứ quất thịt cá…nhưng nếu nấu cho 1 mình mình ăn, đừng tốn thời gian. Cứ cá chiên/trứng luộc, rau củ quả hấp, trái cây là đủ. Không tốn thời gian cho việc ăn.
3. Chơi: Nên mời bạn bè 2 lần một tháng, ăn đơn giản thôi. Nhóm 4 người, mỗi đứa 2 lần, 1 tháng mình có 8 lần gặp gỡ. Hãy chọn những người hiểu biết, thu nhập cao hơn mình, đang làm công ty lớn, đang khởi nghiệp,…để nghe họ nói chuyện đời. Cá mập thì quây quần dưới đáy sâu. Cá lòng tong thì nhao nhao trên mặt nước, cạnh tranh khốc liệt việc đớp bọt. Khoe quần áo, bàn chuyện ca sĩ này diễn viên kia, bình luận tò mò Tony buổi sáng là ai, viết thế này đúng viết thế kia sai…chỉ có ở đám lòng tong. Đám cá lớn sống im lặng.
4. Học: Phải dành 10 USD=200 ngàn tiền mua sách/tháng. Người vĩ đại trên khắp thế giới, ngoài tủ rượu ra, trong nhà họ còn có tủ sách. Hãy đọc sách dạy làm người, làm giàu, sách kinh tế, sách văn chương, sách nấu ăn hoặc bất cứ sách gì ưa thích. Kiến thức rộng sẽ giúp mình làm ăn rộng. Khi đi làm, việc nói giỏi, cái gì cũng biết khiến công việc trôi chảy hơn. Tháng này bạn chưa bỏ ra 200 ngàn mua sách thì coi như thua. Đọc xong sách, kể lại nội dung cho bạn bè. Đừng giấu. Nếu có khóa học nào đó, nên đăng ký, hoặc dồn lại vài tháng làm 1 khóa, nhớ học với người thành đạt thật sự, tức người có điều hành công ty lớn, bậc trí nhân…chứ không phải nhóm mua môi múa mép.
5. Đi: Tháng để dành 1 triệu, năm sẽ có khoảng 12 triệu cho việc đi chơi. Ban đầu nên đi đường bộ sang các nước lân bang. Hãy tự thưởng mỗi năm một chuyến đi xa. Tết là thời điểm tốt để về thăm gia đình, rồi đi chơi trước khi vô làm trong năm mới. Nhất định phải đi nước ngoài mỗi năm một lần, để coi sông, coi biển, coi đại dương nó ra sao…có cái gì hay ho thì bắt chước, mang về làm ăn.
Trong tay nên có 1 cái smartphone loại bình dân để tra tìm bản đồ, hãy đặt vé máy bay/xe lửa/xe đò.. giá rẻ nhất (ví dụ airbnb là 1 trang web tìm nhà trọ rẻ).


6. Để dành: tháng TỐI THIỂU để dành 1 triệu. Cứ gửi ở ngân hàng, nhiều hơn có thể mua 5 phân hoặc 1 chỉ vàng, đó là vốn khởi nghiệp về sau.
Năm tới, nếu thu nhập vẫn 6 triệu, tự tát vô mặt. Muốn tăng lương, hãy cống hiến. Đừng sợ người khác không thấy nỗ lực của mình. Đừng “khôn” kiểu “tôi có được gì không, làm nhiều cho lắm thì lương cũng vậy”. Tư duy này khiến mình nghèo miết.
Hãy cố gắng làm thêm giờ. Bạn phải làm thêm việc ở cơ quan, đến sớm hơn, về trễ hơn. Trong lúc làm việc, tập trung cao độ, nhận nhiều việc của công ty giao, tự mở thêm các mối quan hệ trong công việc, tay kẹp ĐT, tay đánh máy, vừa đi vừa chạy...làm ầm ầm, ầm ầm vô.
Khi còn trẻ, hãy ra ngoài nhiều hơn ở nhà. Hãy nhào vô xin người khác “bóc hết, lột sạch” khả năng của mình. Chỉ sợ bất tài nộp hồ sơ “xin việc”, mà chả ai thèm cho, chả ai thèm bóc lột. Khi đã được bóc và lột hết, dù sau này đi đâu, làm gì, bạn đều cực kỳ thành công. Vì năng lực được trui rèn trong quá trình làm cho người khác. Sự chăm chỉ, tính kỷ luật, quen tay quen chân, quen ngáp, quen lười…cũng từ công việc mà ra. Mọi ông chủ vĩ đại đều từng là những người làm công ở vị trí thấp nhất. Họ đều rẽ trái trong khi mọi người rẽ phải. Họ có những quyết định không theo đám đông, không cam chịu sống một cuộc đời tầm thường, nhạt nhòa…rồi chết.
Còn những bạn thu nhập 6 triệu cũng túng thiếu, 20 triệu cũng đi vay mượn để tiêu dùng, thì thôi, cuộc đời họ chấm dứt giấc mơ lớn. Tiền nong cá nhân quản lý không được, thì làm sao mà quản trị tài chính một cơ nghiệp lớn?”. Tư duy thế nào thì nó ra số phận thế đó."
Trích dẫn: Tony Buổi Sáng

Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015

Nguyễn Doãn Sáng - Người Con Đất Nghệ

Sinh ra và lớn lên ở mảnh đất miền Trung đầy nắng gió, người ta vẫn nói về nơi đây là nơi đất cày lên sỏi đá.Nơi vùng miền núi xa xôi cuộc sống con người vẫn quanh năm cơ cực, bám lấy ruộng vườn rừng núi để mưu sinh.Nhưng cũng chính mảnh đất cằn cỗi ấy đã sinh ra không biết bao nhiêu anh tài hào kiệt cho đất nước.


Tuổi thơ của chúng tôi gắn liền với những thiếu thốn,nhưng nó hồn nhiên đến lạ thường, sớm làm bạn với con Trâu, đàn cò, những trưa hè nắng chang chang vẫn chạy khắp cánh đồng thả Diều, thả én,mắt em vẫn nhìn tít lên tận trời cao. không giống như các bạn trẻ ở thành phố chỉ biết đến con Trâu, con cò qua những câu chuyện cổ tích và lời kể của thầy cô giáo.
Lớn lên mang trong mình biết bao ước mơ hoài bão,rời quê hương lập nghiệp tận trời Nam xa xôi, nơi thành phố mang tên Bác. Và giờ đây sau bao thăng trầm trong suy nghĩ, trên bước chân của đứa con xa nhà nơi Sài gòn phồn hoa và tráng lệ, những bon chen, đấu đá nhau trên thương trường chúng tôi vẫn quyết tâm gầy dựng một cái gì đó cho riêng mình và cao hơn nữa là mang đến xã hội những giá trị.